* Nhà thơ Phan Hoàng: Nghĩa tình của người Sài Gòn
* Nhà văn Phan Hoàng miêu tả ‘Sài Gòn ngọt từ da thịt ngọt ra’

Phần III:
GIÓ DỰNG THÀNH LUỸ BIÊN CƯƠNG
I. Linh hồn gió
II. Gió cõng hương qua núi đồi
III. Gió dựng thành luỹ biên cương
I.
Linh hồn gió
Có một bí mật thời gian gió không còn giấu kín
Đêm đêm âm thầm gió bay về
Quẩn quanh bên mộ những chàng trai cô gái
Hồn phách tinh anh mỉm cười bước ra chuyện trò với gió.
Khi tiếng gà báo giờ các ngôi sao đi ngủ
Gió nghiêm trang trước thần linh nguyện cầu
Những chàng trai cô gái không còn nỗi đau giằng xé thanh tân
Những đấng sinh thành không còn tuổi già cô đơn mòn mỏi
Những đứa trẻ không còn mồ côi đói khát tang thương
Những cái đầu nóng không còn tâm thần phân liệt hiếu chiến.
Vào những đêm biển khơi dậy sóng
Biên giới bất thường chuyển núi động rừng
Bao linh hồn trẻ hoá gió hiên ngang
Canh giữ giấc ngủ bình yên đất mẹ
Cảnh giác cái ác mang mặt nạ hữu nghị viển vông
Cất tiếng hát thương nhớ quê hương mùa hẹn hò cày cấy
Mùa trăng mật dâng hiến lứa đôi
Mùa sinh nở dâng tặng tiếng khóc những ngôi sao hy vọng.
II.
Gió cõng hương qua núi đồi
Hoàng hôn trải sương bạc xanh núi đồi biên giới
Một bông hoa dại cựa mình hé nở nụ cười bé thơ
Gió cõng hương qua những tiếng nói âm thầm thời trận mạc
Toả thơm từng ngôi mộ trắc ẩn nỗi niềm thanh xuân.
Dường như có bóng ai lướt nhanh trong màn sương đục
Bóng của hôm qua bóng của hôm nay hay bóng của mai sau?
Gió vẫn miệt mài cõng hương qua núi đồi một thời trận mạc
Gió nói gì với những chiếc bóng lang thang chưa yên nghỉ mộ phần?.
Đêm xuống lạnh bông hoa dại vẫn lặng lẽ toả hương
Như bé thơ nở nụ cười rung tấm màn nhung chứa đầy bí mật
Gió vẫn cõng hương đến từng sinh linh núi đồi biên giới
Chắp tay cúi đầu bái biệt nghĩa trang ta bỗng gặp bóng mình.
III.
Gió dựng thành luỹ biên cương
1.
Khi lịch sử gồng mình trước những cơn bão lớn
Mọi con đường đất nước đều thẳng hướng biên cương.
Núi đi trong sương lạnh
Núi đi trong mây mù
Núi đi trong gió cuốn
Núi lặng lẽ ngắm mình thung sâu.
Núi thanh niên lẫm liệt
Núi thiếu nữ mơ màng
Núi thiếu phụ nõn nà một con.
Núi bí ẩn đàn đàn mã phục
Núi trùng trùng muôn vạn hùng binh
Núi ngút trời dũng khí người lính trấn thủ địa đầu
Núi ôm ấp tâm sự thắt lòng vọng phu hoá đá
núi thức mùi hương dặm xưa trinh nữ
núi dậy hơi men chiến tướng khóc quân.
Núi ôm trong lòng bí mật những con đường
Tinh hoa binh pháp biến hoá rồng tiên
Ánh sáng chủ quyền truyền kỳ nòi giống.
2.
Ta là hạt bụi nung nắng phương Nam
Theo di chúc chín lời của cha
Ngược hướng đường mòn khẩn hoang
Về đất tổ tắm gội trong gió biên cương
Lên chiến trường xưa thắp chín nén hương
Quỳ một chân
Van vái tám phương
Quỳ hai chân
Một phương van vái
Cúi rạp mình trộn lẫn đất đai…
Ta nghe gió nối mọi ngả đường
Núi rừng chuyển rung những âm thanh kỳ lạ
Ngựa hí
Gươm khua
Tên bay
Trống giục
Lưu luyến tiễn đưa
Nỉ non than khóc
Vội vội vàng vàng tiếng thở đêm tân hôn…
3.
Gió núi mang tình yêu biển
Khoác lấy vai ta
Như bàn tay cha hiện về thầm nhắc:
– Vòng quanh khắp hành tinh này
Không dân tộc nào
Không đất nước nào
Hiếm hoi thế hệ bình yên
Nối nhau quẫy đạp bóng đêm
Đứng lên
Chống chọi mười bốn cuộc ngoại xâm
Chống chọi mười bốn lần giông tố biên cương
Giành lại từng dấu chân giao chỉ
Giành lại từng viên đá cuội in bóng chim lạc chim hồng
Giành lại từng hạt cát mang hình đảo chìm đảo nổi
Giành lại từng tia sáng cánh cò cánh vạc
Giành lại từng tiếng khóc bình yên tao nôi!
– Vòng quanh khắp trái đất
Không dân tộc nào
Không đất nước nào
Mằn vai
Gánh
Mười bốn cuộc chia ly không dám hẹn ngày về
Không dám tỏ bày nỗi nhớ niềm thương
Không biết cha con đối đầu
Không ngờ anh em bắn nhau
Máu đỏ oán khóc sông
Xương trắng hờn than núi
Bao tinh hoa hoá thành cát bụi
Bao bà mẹ tim ngừng đập vẫn mở mắt đợi con
Bao người vợ úp mặt chờ chồng lửa lòng đông cứng!.
Mỗi lần trống đồng Đông Sơn thúc quân xông trận
Mỗi lần khí thiêng Đại Việt bạt vía quân thù
Mỗi lần non nước Lạc Hồng xây lại từ thương đau.
4.
Khi lịch sử gồng mình trước những cơn bão lớn
Mọi con đường đất nước đều thẳng hướng biên cương.
Mải theo di chúc chín lời
Chơi vơi giữa trời khuya vắng
Ta ngược bước gió tổ tiên
Lành lạnh địa đầu sương trắng
Vẫn nghe từ trong xa thẳm
Núi rừng không ngừng chuyển rung.
Có những cỏ cây bị đánh cắp xứ người cất lời trách gió
Có những hồn thiêng mất quê đớn đau phẫn uất mắt đêm
Có những ngọn đồi máu xương vô tình bụi mờ cát phủ.
Có người lính trấn thủ tay gươm tay đàn bồng bềnh mây nước
Có người đàn bà trẻ ôm con chân không chấp chới xanh non
Nó tiếng trống như tiếng gầm hùm beo vọng vang vách đá.
Và
Náo động bốn phương
Gió âm u
Ào ạt từ mọi ngả đường oai hùng lịch sử
Tràn về
Gió Hát Giang
Gió Bạch Đằng
Gió Như Nguyệt
Gió và gió…
Gió Diên Hồng
Gió Chương Dương
Gió Hàm Tử
Gió Chi Lăng
Gió Đống Đa
Gió Rạch Gầm
Gió và gió…
Gió La Ngà
Gió Đông Khê
Gió An Khê
Gió Mộc Hoá
Gió Điện Biên
Gió và gió…
Gió Trường Sơn
Gió Hoàng Sa
Gió Sài Gòn
Gió Tây Ninh
Gió Lạng Sơn
Gió Trường Sa
Gió và gió…
Ào ạt từ mọi nẻo đường Tổ quốc
Tràn về rừng thiêng biên cương
Tràn về khu rừng Đại tướng.
Gió hội tụ anh linh núi sông
Như những đạo quân bí mật chớp nhoáng Lý Thường Kiệt,
Những đạo quân mưu lược hào khí Đông A – Trần Quốc Tuấn,
Những đạo quân áo vải thần tốc Tây Sơn – Nguyễn Huệ,
Những đạo quân hợp vây đánh chắc tiến chắc Võ Nguyên Giáp.
Những đạo quân chưa bao giờ rời mắt khỏi cõi bờ,
Chưa bao giờ rời mắt khỏi biển đảo,
Chưa bao giờ rời mắt khỏi lũ sói đói di truyền luôn khát thèm cánh chim mỡ màng Lạc Việt luôn khát thèm mảnh đất rồng thiêng bay lên những giấc mơ Phù Đổng.
Những giấc mơ giản dị như khí trời trong lành để thở như thực phẩm an toàn để ăn như nước sạch để uống và đêm đêm lứa đôi tự do khoả thân quấn nhau cháy đến sinh sôi.
5.
Ngược hướng đường mòn khẩn hoang
Hạt nắng phương Nam lặng lẽ địa đầu rừng thiêng phía Bắc,
Ta như người lính mới mang thơ canh giữ biên cương
Say trắng đêm hầu chuyện cùng linh hồn trấn thủ.
Gió núi mãi quấn từng bước chân đá mềm mang gien giao chỉ,
Quấn từng tia sáng ước mơ di truyền hoàng đế áo vải anh minh:
Nhẹ nhàng mở lòng đưa kiệu hoa đón hoà khí
Quyết liệt xông pha thu hồi từng ngọn cỏ ngọn sóng lưu lạc cắt chia.
Những ngôi sao xanh đâu đó từ phương Nam hiện ra
Những hơi thở ái ân đâu đó từ phương Nam dậy hương
Những tiếng khóc sơ sinh đâu đó từ phương Nam cất lên
Trong hương rừng quyện mùi hương biển.
Gió núi vẫn quấn chặt lấy ta
Gió dựng thành luỹ biên cương
Như vòng tay ấm áp của cha hiện về thầm nhắc:
– Vòng quanh khắp hành tinh này
Không con đường nào bằng con đường quyến rũ tuổi thơ ta đi
Không con đường nào bằng con đường khát vọng rồng tiên dựng lên
Không con đường nào bằng con đường khốc liệt đàn chim Việt bay qua
Con đường vọng phu ai xuôi vạn lý chín chiều ruột đau chớp bể mưa nguồn.
Dòng máu Lạc Hồng như tùng bách non cao
Phong ba đảo xa
Trúc mai khu vườn trầm tư minh triết,
Nếu tìm được con đường ánh sáng khác
Tiết kiệm sông máu núi xương đại dương nước mắt
Tiết kiệm thời gian lạc hậu đói nghèo,
Mở ra bầu trời mưa thuận gió hoà
Mở ra cánh đồng dân ca trĩu bông hồng môi thôn nữ,
Nếu tìm được con đường ánh sáng khác
Tư duy tự do độc lập
Trí tuệ rộng mở sinh sôi
Tâm hồn lãng mạn bay tới giấc mơ không ranh giới nhạy cảm,
Chúng ta hãy như ngọn gió mạnh mẽ tự tin
Bước tới
Dâng lên tổ tiên chín nén hương thơm
Quỳ một chân van vái tám phương
Quỳ hai chân một phương van vái
Cúi rạp mình hít sâu sinh lực truyền kỳ đất đai,
Khóc chín tiếng nhớ thương những linh hồn vương vấn
Mừng non sông tan dần sương mù nặng nề âm khí
Mừng những bà mẹ trong cơn đau hạnh phúc sinh nở không còn e sợ súng gươm cướp mất con mình.
Nếu tìm được đường bay vàng hội nhập bình yên
Rộng mở chân trời nhân văn giống nòi Lạc Việt
Hãy tự tin trúc mai
Hiên ngang phong ba
Vững vàng tùng bách
Mạnh mẽ như ngọn gió thiêng dựng thành luỹ biên cương.

Vĩ thanh:
NHỮNG CƠN VƯỢT THOÁT SINH TỒN VĨ ĐẠI
Những cơn vượt thoát sinh tồn vĩ đại
1.
Đất nước bước đi bằng mọi con đường
Dân tộc lớn lên từ bao thảm kịch
Mỗi đời người một cánh buồm
Một chuyến tàu lênh đênh
Vượt thoát những cơn đại hồng thuỷ lập trình.
Nhiều đêm trầm tư uống ánh sao khuya
Nối mạng
Hoá ngọn gió phần mềm,
Theo dấu những con đường dựng bằng sinh mệnh tổ tiên
Dựng bằng tình yêu giống nòi lẫm liệt
Dựng bằng trí tuệ hùng văn,
Ta bay khắp Tổ quốc gánh gồng đau thương như đời mẹ tảo tần
Lang thang cùng chim muông bình đẳng diễn ngôn đại ngàn
Bồng bềnh với tôm cá tự do đối thoại đảo khơi
Thời gian trẻ lại trong từng mốc son bi tráng sinh tồn lịch sử…
2.
Cảm ơn người mở đường,
Âm vang trống trận dẫn lối ta về
Kỳ vĩ rừng thiêng biên giới rơi đầu quân thù kiêu căng thất thần ải Bắc
Bạt ngàn đất đỏ đẫm hương sử thi lồng ngực cô gái đương thì Tây Nguyên.
Sài Gòn lịch thiệp hào hoa chàng trai đa cảm vươn vai Phù Đổng
Mênh mông cánh đồng Cửu Long phì nhiêu lúa thơm thế giới
Cửa ngõ lãnh hải cực Đông sóng xô nhấp nhô đảo chìm đảo nổi
Như những ánh mắt thần thông ngăn chặn gió độc phương Bắc phương Tây.
Tổ quốc ban mai tráng niên
Sau mỗi cơn đêm ngả nghiêng địa chấn,
Đất nước huyền thoại những con đường
Khởi từ trái tim máu chảy về phía bình yên cỏ hoa.
Hoa cỏ giấu nước mắt
Những con đường giấu kín biệt ly
Gió sang trang lịch sử.
3.
Những con đường nhịp nhàng lời ru thủ thỉ lòng ta:
Không phải ở đâu cũng rừng vàng biển bạc
Không phải ở đâu cũng đẹp cũng giàu,
Nhưng ở đâu trên xứ sở của bao hương hồn trai trẻ trinh nguyên
Cũng còn âm ỉ những nỗi đau,
Nỗi đau hơn rằm không trăng
Nỗi đau hơn núi không cây
Nỗi đau hơn biển không nước
Nỗi đau mới tượng hình bụng mẹ đã đau.
Những con đường nghiêm trang lời dạy đánh thức lòng ta:
Trên đất nước cầm súng cầm gươm nhiều hơn cầm đàn cầm cuốc,
Oằn mình những thử nghiệm tư duy tật nguyền
Quằn quại những âm mưu khai hoá chiếm đoạt,
Ở đâu mầm sống cũng lặng lẽ trồi lên trên đá tảng công nghệ huỷ diệt
Trồi lên trên thân thể hấp hối chính mình,
Hoa trái nhân hậu bao dung như nếp nhăn vầng trán mẹ
Cây cỏ bản lĩnh phi thường như đôi vai sắc đậm mưa nắng của cha,
Xóm làng nuốt nước mắt chữa trị vết thương hồn nhiên tiếng cười con trẻ…
Đô hội phồn hoa chưa thay hết lam lũ lầm than
Đau đớn kễnh cãng vô cảm nghĩa nhân
Đớn đau kềnh càng vô tình danh lợi
Ta vẫn phải tin những bông hoa lặng lẽ toả hương sót lại
Và những trái tim âm thầm nhịp đập về phía minh triết chồi lộc sinh sôi
4.
Ngọn gió tim ta tự do dọc ngang những con đường
Trên đất nước mang hình nhớ thương cong cong chữ S,
Đường không mang hình rồng tiên
Đường biển mang hình phụ tử
Đường núi mang hình vọng phu
Đường lòng người mang hình nhân văn nghĩa khí.
Đôi lúc ta gặp trên đường những chàng trai phi ngựa như bay,
Đôi khi ta gặp những cô gái rực rỡ yếm đào chít khăn mỏ quạ,
Họ ngược thời gian đi về phía giấc mơ cháy bỏng xuân thì.
Mỗi con đường kết tinh tình yêu muôn vạn hương linh,
Có tiếng khóc giấu trong tóc thiếu nữ âm thầm nhớ quê
Có tiếng cười giằng xé thanh tân rưng rưng rừng đêm xa xót
Có tiếng thở hấp hối đợi chờ bàn tay ấm áp con xa.
Mỗi con đường thương đau
Mở ra chân trời hy vọng
Tinh lọc bóng đêm quá khứ
Kết nối ánh sáng tương lai.
5.
Cảm ơn người mở đường,
Hoá thân bước gió truyền kỳ
Ta lang thang khắp mọi ngả đường Tổ quốc,
Uống dòng hào khí bi hùng ngàn năm
Dòng hào khí đánh đổi tinh hoa lớp lớp người người
Vẫy vùng thiên tai
Hiên ngang chiến trận,
Ta ngẩng đầu
Nhoà nước mắt
Khóc những sinh linh chưa kịp trọn hình hài hoá những vì sao mồ côi
Khóc những gái trai chưa một ngày vợ chồng vẫn phiêu bồng khao khát
Khóc những cỏ cây vươn xanh trở lại từ núi sông cắt chia hoang phế
Khóc những cơn vượt thoát sinh tồn vĩ đại dòng giống rồng tiên.
Hoá thân bước gió chủ quyền truyền kỳ
Ta bay giữa những đám mây tụ đầy khí thiêng ngàn năm tuổi xanh ra đi nhập hồn núi sông biển đảo
Cùng những vì sao nhấp nha nhấp nhổm nụ cười lẩn trốn hơi thở nóng bỏng lứa đôi sum họp bênh bông bềnh bồng đỏ mặt rạng đông.
PHAN HOÀNG