Trang chủ Giáo dục Đời người luôn ở giữa được và mất

Đời người luôn ở giữa được và mất

0
353
Ảnh: unsplash.com.

Từ thời khắc có được sinh mệnh, cuộc đời chúng ta đều luôn quanh quẩn giữa được và mất.

Đắc được rồi đừng nên quá hoan hỷ vui mừng; mất đi rồi đừng nên tiếc nuối nhỏ nhen.

Dù được hay mất hãy để tùy duyên, thản nhiên lãnh đạm đối đãi.

Nguyên nhân bởi có lúc đắc được rồi vốn là một loại mất đi.

Thân sinh ra là nam giới, sẽ mất đi hình dáng của nữ giới; khi dần trưởng thành sẽ dần mất đi sự ngây thơ.

Khi chọn lựa một nghề nghiệp nào đó, vì nó mà vất vả gian nan sẽ lĩnh hội được một loại trách nhiệm khác trong nghề mình đã chọn; có sự ồn ào náo nhiệt nơi thị trấn, sẽ mất đi sự yên tĩnh nơi vùng núi hẻo lánh xa xôi.

Cuộc sống giống như nước, dục vọng tựa như đường, không phải đường càng nhiều nước sẽ càng ngọt hơn. Quá nhiều dục vọng, ngọt cũng trở thành đắng, chỉ tâm thái hài hoà mới có thể khiến cuộc sống trở nên ngọt ngào. Một trái tim bình thản vô vi, có thể xem nhẹ được và mất, dẫu không vui nhiều thì cũng không buồn nhiều. Năm tháng hờ hững, con tim nhạt nhòa, con người cũng lẳng lặng bước đi, khi đã trang nhã ngồi xuống, buông bỏ dục vọng, lòng cũng an tâm bình hoà. Hương vị của đời người là như vậy, nhạt lâu sẽ tỏa mùi ngát hương.

Đôi khi mất đi cũng thường đi đôi với được.

Sự vất vả sẽ mang đến những vụ mùa bội thu, nước mắt sẽ giúp ta lĩnh hội được dư vị của cuộc sống. Thất bại là con đường dẫn đến thành công, tiếc nuối lại không mất vì một loại xinh đẹp khác.

Nếu có thể hiểu rõ được mất, cuộc sống sẽ càng có được nhiều niềm vui và sự hứng thú.

Chuyện rằng có họa sĩ nọ có thói quen ngủ trưa vì vậy sức khỏe ông luôn dồi dào, tiêu diêu tự tại. Ngày nọ, ông có hai bức tranh đột nhiên bán được giá cao. Đột nhiên nghĩ tới con số dài trong tài khoản ngân hàng thì cảm thấy vô cùng bị kích động không kiềm chế được bản thân.

Sau đó nhờ chút danh tiếng, ông càng lúc càng bận rộn, không những không có thời gian ngủ trưa, buổi tối còn thường xuyên mất ngủ, sức khỏe ngày càng giảm sút.

Trước đây ông có thói quen vừa vẽ vừa uống trà, sống thanh đạm vui vẻ, chưa bao giờ phải buồn rầu vì mất ngủ, cuộc sống thong dong tự tại như trên thiên đường.

Từ khi danh lợi nổi lên, ông cảm thấy dường như bước một chân xuống địa ngục.

Vị họa sĩ bắt đầu cảm thấy nhớ cuộc sống trước đây. Ông thử để cho mình cân bằng giữa danh lợi và sự đạm bạc.

Ảnh: unsplash.com.

Vì vậy ông đóng cửa không tiếp khách, từ chối nhưng bữa tiệc mời, cố gắng hết sức lấy lại nhịp điệu cuộc sống trước kia.

Mặc dù sự vắng vẻ yên tĩnh đột nhiên đến khiến ông có chút không quen, nhưng dần dần, ông lại lần nữa tìm được sự điềm tĩnh, không màng danh lợi đã qua.

Vị họa sĩ có được danh lợi, nhưng lại mất đi sự tĩnh lặng trong nội tâm; khi xả bỏ được danh lợi, nội tâm an yên, bình lặng không tìm cũng vô tình tự trở về.

Sự được và mất trong cõi nhân sinh luôn là như vậy, trong lúc lơ đãng chúng ta đã hoàn thành sự chuyển đổi của thân phận.

Khi nghèo khó chúng ta có khát vọng về tiền tài, nhưng không biết rằng cuộc sống sau khi đã giàu sang, phú quý chưa chắc như chúng ta tưởng tượng.

Vì vậy có đôi khi hãy học cách coi nhẹ được mất, bởi bản thân chúng ta còn quan trọng hơn điều đó.

Không tham, dục vọng sẽ ít; không sân, trong lòng bình yên.

Con người sống trên đời, cơ hội chẳng ai giống ai, nhân duyên mỗi bên mỗi khác, thuận buồm xuôi gió cũng được, trầm bổng lên xuống cũng hay, ta vẫn bình thản như bao ngày thường, đều là vận mệnh của bản thân ta. Những người đã từng đi ngang qua đời ta, những người mà ta vô tình chạm mặt, những người mà ta gặp để rồi biệt ly, thì hết thảy đều là duy nhất trong đời. Rơi vào tình huống nào, đều không nên chê trách thói đời, không buông bỏ ranh giới cuối cùng, cũng không cần đố kỵ oán hận người khác. Không tham, dục niệm sẽ ít; không sân, lòng ta bình thản; không cầu, tâm thường biết đủ. Gặp được nhau hãy biết trân quý, đừng đợi đến lúc đánh mất rồi mới biết luyến tiếc một đời.

Ảnh: unsplash.com.

Hạnh phúc của đời người, một nửa nên tranh, một nửa nên thuận.

“Tranh” không phải là tranh chấp với người khác, mà là với khổ đau. Không hạnh phúc nào có được dễ như trở bàn tay, mà phải cố gắng phấn đấu, nỗ lực hết mình, mới có thể từng bước từng bước đến gần hơn tới bến bờ hạnh phúc. “Thuận” không phải là gặp sao hay vậy, mà là biết dừng lại đúng lúc mà an vui sau này. Bởi sự hạn chế của năng lực và điều kiện, rất nhiều người và sự việc chỉ có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, tùy duyên mà dừng lại. Không tranh với người, vậy nên đời người ít tiếc nuối; lòng luôn thuận theo, bởi biết đủ nên thường an vui.

Nước càng nhạt thì càng trong suốt; người càng bình thản thì càng vui vẻ an nhiên.

Tâm thiện thì gương mặt dịu hiền, tâm từ thì dáng vẻ nhu hòa. Nước càng nhạt thì càng trong suốt; con người càng bình thản thì càng vui vẻ, an nhiên. Bình thản, khiến con người ta giản đơn; giản đơn, khiến người ta vui vẻ. Tâm thiện, tự nhiên xinh đẹp; tâm thẳng, tự nhiên chân thành; tâm từ, tự nhiên nhu hòa; tâm tịnh, tự nhiên trang nghiêm. Lẳng lặng mà cảm ngộ, phủi đi bụi trần của năm tháng, lấy một trái tim không vướng bụi trần mà trở về với nguồn gốc ban sơ, dùng một trái tim cảm ân đối đãi với hết thảy của cuộc đời.

Hiểu được từ bỏ sẽ đạt đến vẻ đẹp của sự trưởng thành. Nhìn rõ một người hà tất phải vạch trần; chán ghét một người hà tất phải trở mặt. Còn sống, thì sẽ luôn có người bạn thấy không vừa mắt, cũng như không phải tất cả mọi người đều thấy bạn thuận mắt. Sự trưởng thành của người ta không phải ở tuổi tác, mà là hiểu rõ lẽ được-mất, biết được buông bỏ, học cách viên dung, hóa giải mâu thuẫn. Có những nỗi khổ tâm không nói hết được, không phải trong lòng vô cảm, mà là biết rằng dù nói hay không cũng đều như nhau. Những vết thương kia, không phải ta không để tâm, mà bởi ta đã biết cách chữa lành nó thế nào…